Chó sói và chiên con

Kẻ mạnh, cái lẽ vốn giả,

Chuyện này tức khắc giải ra rõ ràng.

Dòng suối trong, chiên đang giải khát,

Dạ trống không, sói chợt đến nơi,

Đói, đi lảng vảng kiếm mồi,

Thấy chiên, đông lại bời bời thét vang:

– Sao mày dám cả gan vục mồm

Làm đục ngầu nước uống của ta?

Tội mày phải trị không tha !

Chiên con sửng sốt thưa qua mấy lời:

– Xin bệ hạ hãy nguôi cơn giận,

Xét lại cho tường tận kẻo mà…

Nời tôi uống nước quả là

Hơn hai chục bước cách xa nơi này.

Chẳng lẽ kẻ hèn này có thể

Khuẩy nước ngài uống phía nguồn trên.

– Chính mày khuẩy nước, ai quên đâu là.

Mày còn nói xấu ta năm ngoái…

– Nói xấu ngài? Tôi nói xấu ai?

Khi tôi còn chưa ra đời?

Hiện tôi đáng bú mẹ tôi rành rành

– Không phải mày thì anh mày đó

– Quả thật tôi chẳng có anh em.

– Thế thì một mống nhà chiên

Quân bay có đứa nào kiềng sói đâu!

Chiên, chó, người, cùng nhau thói.

Họ mách ta, ta phải báo thù!

Dứt lời, tha tận rừng sâu

Sói nhai chiên nhỏ, chẳng cầu đôi co.

(in trong Ngụ ngôn chọn lọc La Phông-ten, truyện chó sói và chiên con, Tú Mỡ dịch, NXB Văn học, 1985)

Trả lời