Chuột tính, chuột quê

Các bạn có biết không, một lần chuột tính di thăm một người anh em ở quê. Chú chuột quê thăm một gã nhanh nhảo đoảng, rất quý anh em họ ở tính về và tiếp dón rất nồng hậu.Nào đậu, nào thịt nướng, nào pho mát, thôi thì có bao nhiêu  chú mang ra chiêu đãi bằng hết, và chú chiêu đãi một cách hồ hời. Chuột tính có phần nào khinh rẻ nhưng dò ăn thức uống quê mùa này, chú nói:

– Anh ơi, tôi không hiếu tại sao anh lại chịu nổi những thức ăn hẩm hiu như thế này, nhưng đương nhiên là ở nhà quê ta không thể trông chờ một thứ như thế nào. ở thành thị một tuần, anh sẽ mở mắt ra và sẽ tự hỏi sao mình lại đã từng chịu đựng  được cuộc sống ở nhà quê.

Nói là làm, ngay sau đó hai chú chuột khởi hành, mãi tới đêm mới về đến chuột tính.” Chắc là người anh em cầm cái gì giải khát sau một chuyến đi dài “- Chuột tính, con người lịch diệp nói và đưa được các đồ ăn thừa của một bữa tiệc lớn và mái mê ngốn ngấu, nào mứt, nào bánh ngọt, thôi thì đủ thức ngon vạt lạ. thình lình, hai chú nghe thấy tiếng hú và tiếng chó sủa.” Gì vậy?”- Chuột que hỏi. ” Không sao, chó của nhà đấy mà”.- Chuột tính trả lời. Chuột quê nói;

– Tôi không thích nghe những nhạc ấy khi ăn cơm.

Vừa lúc ấy cánh cửa mở tung, hai con chó to như hai con bê nhảy xồ vào, hai chú chuột vội chạy biến.

– Thôi tạm biệt anh nhé.- Chuột quê nói.

– Sao vậy? Chưa chi đã bỏ đi à?- Chú kia hỏi.

Chuột quê trả lời:

– Rau muống trong thanh bình còn hơn rượu thịt trong lo sợ.