Mượn tài năng

Ngày xưa, có hai anh em đều là thợ mộc, cả hai sinh sống bằng bán các loại gia cụ.

Người anh đầu óc thông minh, chân tay khéo léo, lại cần cù siêng năng làm lụng, nên các loại gia cụ đều rất dẹp và chắc chắn, do đó công việc của người anh rất thuận lợi, khách hàng tới cửa hàng anh ta đông nườm nượp. Còn người em thì lười biếng đã thành tính, bán hàng dựa vào lừa khách; gia cụ của anh làm ra bề ngoài thì thô thiển xấu xia, kết cấu thì không vưng chắc, do đó hàng bán rất chậm, trong cửa hàng còn tồn đọn rất nhiều gia cụ không bán nổi!

Nhìn thấy túi người anh ngày càng nhiều tiền, còn túi mình vẫn lép kẹp như cũ, trong lòng người em rất bực bội, bèn quyết tâm giành lấy tài năng của anh về tay mình.

 

Một hôm, người em tới nhà người anh lắp ba lắp bắp nói:

– Em muốn mơn anh chiếc bào à? Người anh chẳng đợi người em nói xong đã lấy từ trong giá đỡ xuống một chiếc bào gỗ sắc bén, đưa cho người em, Rồi nói tiếp:- Không có bào tốt quả là không thể làm ra gia cụ tốt, chiếc bào dó em lấy mà dùng nhé!

– Không… em muốn mượn anh…

– Ồ. em muốn mượn gỗ của anh à? – Người anh chỉ vào trước gỗ trước nhà nói:- Muốn làm tốt gia cụ thì chọn gỗ thật là rất quang trọng. đó là thứ gỗ loại tốt nhất anh mới mua về, em cứ lấy mà dùng.

– Không … em muốn anh…

– Nói cho cùng,  em muốn mượn cái gì, nói mau ra đi nào!- Người anh nhìn người em cứ lắp ba lắp bắp, lúng túng nói chẳng nên lời, nóng ruột quá bèn giục.

– Em muốn mượn… tài năng của anh !

Người em đỏ mặt lên, ấp úng mãi, cuối cùng cũng nói ra được ý muốn đó

Người anh nghe xong, thoạt đầu ngững ra, sau đó thì cười lớn, nói:

– Bào,cưa, đục, gỗ… đều có thể cho em mượn được. Nhưng tài năng thì làm sau cho mượn được? Nó chỉ có thể dựa vào việc em tự mình cố gắng, nỗ lực học tập, tài năng học được như vậy mới là tài năng thực của chính em. Nếu em muốn học người, anh sẵn sàn dạy em mà.

Người em xấu hổ quá, chỉ biết cúi đầu và thầm hứa với mình nhất định phải học người anh, làm một người thợ có tay nghề tinh thông.